Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Cơm Chiên

có ln, vào bui trưa tôi ly

ít cơm ngui, đp hai qu trng gà sng, trn lên

và ăn


đó là mt bui trưa đói như bao bui trưa khác

đó là mt bui trưa đơn đc nhà như hàng ngàn bui trưa khác

thu nh

tôi đã không biết làm gì, nu nướng

ca khóa trái

tôi đã ăn hết dĩa cơm


khi ca khóa trái

người ta có th t tng vào hng th đ ăn không hiu ngon hay d, đy tanh tưởi

và ra chiu đc ý


khi ca khóa trái

người ta không biết đau bng sau khi ăn món đ ăn d gây đau bng

khi biết là tanh tưởi

người ta biết im thin thít


bây gi, sau nhiu năm được ăn nhiu loi cơm chiên

tôi chưa bao gi th li

ít cơm ngui, hai qu trng gà sng trn lên

và chiên

có th nó s rũ b bt ký c v mùi tanh nhn lên ngay c mi khi nh đến

tôi cn phi th li


chúng ta cn phi đi din

chúng ta cn phi ln lên

chúng ta s không phi trong mt ngôi nhà có ca khóa trái

và ăn cơm chiên đúng cách1

1 Cho tỏi vào phi với dầu ăn
Cho muối và bột nêm vào đảo đều đến khi tỏi hơi vàng và có mùi thơm.

Cho cơm vào chiên, tán cơm cho rời ra và chiên kỹ.
Cho 1 quả trứng vào đảo đều cho cơm có màu vàng và đảo đến khi khô.

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2008

Tản Mạn chuyến xe tốc hành cuối năm....

Sài Gòn đêm cuối năm, trên chuyến xe tốc hành. Thế là năm nay bỏ qua những ánh đèn màu, những decord rực rỡ của Sài Gòn để đón khỏanh khắc chuyển tiếp sang năm mới trên chuyến đường về miền Tây. Những ánh đèn vàng lao vun vút, liên tục trong đêm, có thể ở phía ngược lại có người cũng nhìn đăm đăm vào những đốm sáng hối hả nối đuôi nhau trong đêm ấy. Chợt nhớ đến câu nói: "Cuộc sống như thoi đưa, hãy biết quý lấy từng khỏanh khắc". Tâm con người xáo động thật khó mà giữ lấy từng khỏanh khắc....
Chiếc xe vẫn tiếp tục lao vun vút trong đêm, băng qua những cánh đồng, không ánh đèn đường, chỉ có ánh đèn vàng xa xa leo lóet trong vài căn chòi thưa thớt chợt thèm một bờ vai tựa vào mà ngủ ngon lành. Chiếc máy lạnh vẫn kêu rè rè, phả hơi đều đều, tiếng nói thưa dần, người trong xe bắt đầu ngủ, tiếng cựa mình sột soạt, phía cuối xe một bác bắt đầu ngáy khròo....
Không áo lạnh, cảm giác rờn rợn, người hơi co lại. Trong đêm vẫn còn nhiều chiếc xe máy xuôi ngược, chắc họ về thăm quê. Bỗng lại thèm ngồi sau lưng một ai đó, đi quãng đường xa, ghì chặt để mặc gió thổi rát mặt, tóc phất phơ bay, mắt nhòe đi vì cay....
Những ánh đèn xe bây giờ như những con mắt thao láo trong đêm chờ đợi cái khỏanh khắc giao nhau giữa năm cũ và năm mới gần nhích lại...
Dường như chẳng ai quan tâm đến năm 2008 gần kề, có chăng cũng chẳng thể thể hiên vào lúc này. Điệu boléro quen thuộc vang lên, lần nào về miền Tây đều nghe những câu hát này..."Mai lỡ hai mình xa nhau, đừng khóc anh thêm sầu...". Đêm như dãn ra...
Chợt nhớ cái bếp tro của Ngọai , lâu lâu mùi đồ ăn Ngọai nấu và mùi tro vẫn quyện vào phảng phất trong trí nhớ. Nhớ cái dáng bà Tư lom khom têm trầu. 3,4 tuổi thấy cái miệng bà bỏm bẻm nhai trầu mà.... thòm thèm. "Bà Tư cho con ăn với", thế là một miếng trầu được cái bàn tay nhăn nheo, gầy guộc mà đơm thật khéo. Bà Tư chẳng nói chẳng rằng đưa cho miếng trầu. Đứa con nít 3,4 tuổi ấy cho tọt vào miệng, nghĩ rằng mình sẽ nhai nhóp nhép, ngon lành như bà. Nhưng "Ôi, chát ngầm.." nó phun ra ngay từ cái cắn đầu tiên, mặt nhăn nhó trong cái cười móm mém của bà...
Qua cầu Mỹ Thuận, nhìn từ trên cầu xuống mặt sông, xa xa những chiếc tàu lớn neo như hàng trăm chiếc đèn thả nổi, lấp lánh trên sông. Gió thổi những ánh đèn dập dờn, nhịp nhàng theo sóng nước. Tẻ ra những nhánh sông nhỏ thì có chiêc tắc ráng, máy kêu tạch tạch, lao nhanh, rẻ nước. Đợt về Cao lãnh, ngồi trên chiếc tắc ráng của anh Hai, nắng xuyên qua từng kẽ lá của những tán cây hai bên sông, gió mát, bạt theo tốc độ của chiếc tắc ráng, chiếc ghe sóng sánh lắc lư theo sóng nước, và theo sự nghịch ngợm của cả nhà. Rồi "ùm" đứa rớt, đứa nhảy xuống sông, cá lội quanh chân, tiếng cười rộn cả góc sông. Nhớ món cá lóc nướng trui cuộn với lá sen non, ăn với gạo nếp than...mùi thơm của cá, vị chát của sen, bùi bùi của cơm....
Đến Sađéc môt hành khách xuống, lác đác vài chiếc honda đầu(xe ôm) chào mời. Khách phẩy phẩy tay, lắc đầu. Chợt buồn. Đâu đó mọi người vui chơi thì vẫn còn những người căng mắt chờ từng người khách, đợi từng cái gật đầu cho cuộc mưu sinh. Thời gian này trôi qua đối với họ không phải là một năm mới gần kề mà là đôi mắt trĩu nặng. Trời càng khuya, đêm càng lạnh, khách càng thưa....
Anh tài xế nhịp nhịp lên thành xe, khe khẽ hát: "Mưa rừng ơi mưa rừng, hạt mưa nhớ ai mưa triền miên..." Chuẩn bị qua bắc Vàm Cống...
Đứng trên phà hưởng cái mát mát, lành lạnh của gió sông đêm. Ánh đèn tàu, đèn nhà bao quanh sông như những con đom đóm nhiều màu sắc. Chiếc phà đủng đỉnh, đủng đỉnh tiến qua bắc. Đã qua khỏanh khắc năm mới được nửa tiếng. Đêm nay không một ai buôn bán trên phà, không tiếng ồn ào, nhộn nhịp, chèo kéo. Chỉ duy nhất một em bé với đôi mắt lờ mờ, thiếu ngủ cầm xấp vé số trên tay. Em không mời chào chỉ âm thầm đưa xấp vé số trước mặt khách rồi âm thầm, lầm lũi bước đi khi nhận cái lắc đầu. Chợt nhớ mấy câu thơ của Tố Hữu :
"thì em hỡi! đi đi, đừng tiếc nữa!/
ngại ngùng chi nấn ná chỉ thêm phiền!
đi đi em, can đảm bước chân lên
ừ đói khổ đâu phải là tội lỗi! ..."
Phà đã cập bến không biết em còn bán đến bao giờ...
Chiếc xe trung chuyển đưa về đến nhà, vài chiếc là khô rơi xào xạt, cây cột đèn nơi góc phố hắt ra cái ánh sáng, thấy ấm áp lạ. Tiếng lách cách mở cửa của mợ. Một chặng đường dài đón 2008. Hạnh phúc khi có một nơi chốn đi về, vẫn còn Ngọai để thăm....

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

Entry for Hắn

Hắn ngồi trầm ngâm bên chiếc computer. Biết viết gì đây? Những con chữ cứ xô đẩy nhau, lờn vờn bay nhảy trước mặt như trêu chọc hắn. Hắn muốn vươn tay ra nắm lấy chúng, cố ấn cho chúng ngồi lại một cách có trật tự với nhau nhưng vô vọng. Những con chữ lại cứ tiếp tục bay nhảy, khôn khéo lách ra khỏi tay hắn. "Hôm nay mình làm sao ấy nhỉ? Đầu óc sáo rỗng..." Hắn lầm bầm trong cái tình cảnh khốn khổ này, rồi hắn chợt nghĩ tại sao hắn lại không thể viết gì tiếp theo, hắn đang mong muốn gì cho bản thân hắn đây???. Những dấu chấm hỏi hòa theo những con chữ bay ong ong trong đầu hắn. Một khỏang lặng dài vô tận giữa đêm, miên man kéo hắn trôi về ký ức của mối tình đầu thơ mộng. Vẫn là mối tình ấy, vẫn người con gái ấy, vẫn cái dáng mong manh, yếu đuối lúc nào như cũng cần sự che chở ấy luôn khiến ánh mắt đau đáu dõi theo khi vô tình bắt gặp bóng dáng ấy thỏang qua bên đường mà nghe tim hắn chợt nhói đau. Tình yêu ấy giờ đã quá xa xôi như một vì sao xa thẳm trên trời. Vẫn cứ nhấp nháy, vẫn cứ đẹp lung linh vào mỗi tối nhưng cũng đã quá xa tầm tay với. Hắn vẫn tự hào rằng hắn là một chàng trai phố núi nồng nàn, say đắm như hương rượu cần Tây Nguyên. Nhưng có lẽ tình yêu đầu ấy đã kéo đi cái đam mê trong lòng hắn, cuốn phăng tất cả cảm xúc nồng nàn và lãng mạn như trận lũ dữ dội nhất mà hắn chưa từng đuợc biết đến. Hắn thở dài, có sao đâu. Hắn đã chấp nhận và phải chấp nhận cái sự thật mà phải mất một thời gian khá lâu sau đó hắn mới có thể quân bình những cảm xúc trong lòng hắn.
Còn bây giờ, hắn đang chờ đợi gì?Chiếc xe bus kế tiếp thật sự dành riêng cho hắn ư??? Hắn cũng không rõ nữa. Có chắc là chiếc xe bus ấy chưa tới hay là hắn đã làm lỡ mất chuyến xe ấy mà hắn vẫn không hay,không biết. Mà có chắc hắn có can đảm, tự tin bước lên chiếc xe bus tình yêu của hắn để đi đến tận trạm cuối cùng mà không phải bấm nút dừng khẩn cấp ở một trạm nào đó dọc đường, để rồi lủi thủi xuống xe, tiếp tục chờ đợi một chiếc xe bus khác . Hơn ai hết hắn hiểu rằng chờ đợi là mệt mỏi như thế nào và đau khổ là như thế nào khi bị hất văng khỏi chiếc xe mà mình đã cố sức bắt kịp nó để rồi.......Thẫn thờ hồi lâu, hắn lắc mạnh đầu để những suy nghĩ ấy tan biến. Không! Hắn chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa đâu, cũng chắc cố công viết làm gì. Mai là một ngày mới dành cho những cảm xúc mới. Hắn turn off computer và bước ra ngòai ban công. Hít một hơi khí lạnh sảng khóai giữa đêm, những vì sao nhấp nháy vẫn rất đẹp nhưng hắn đã quyết định tìm một cầu vồng cho riêng hắn.....