Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

Entry for Hắn

Hắn ngồi trầm ngâm bên chiếc computer. Biết viết gì đây? Những con chữ cứ xô đẩy nhau, lờn vờn bay nhảy trước mặt như trêu chọc hắn. Hắn muốn vươn tay ra nắm lấy chúng, cố ấn cho chúng ngồi lại một cách có trật tự với nhau nhưng vô vọng. Những con chữ lại cứ tiếp tục bay nhảy, khôn khéo lách ra khỏi tay hắn. "Hôm nay mình làm sao ấy nhỉ? Đầu óc sáo rỗng..." Hắn lầm bầm trong cái tình cảnh khốn khổ này, rồi hắn chợt nghĩ tại sao hắn lại không thể viết gì tiếp theo, hắn đang mong muốn gì cho bản thân hắn đây???. Những dấu chấm hỏi hòa theo những con chữ bay ong ong trong đầu hắn. Một khỏang lặng dài vô tận giữa đêm, miên man kéo hắn trôi về ký ức của mối tình đầu thơ mộng. Vẫn là mối tình ấy, vẫn người con gái ấy, vẫn cái dáng mong manh, yếu đuối lúc nào như cũng cần sự che chở ấy luôn khiến ánh mắt đau đáu dõi theo khi vô tình bắt gặp bóng dáng ấy thỏang qua bên đường mà nghe tim hắn chợt nhói đau. Tình yêu ấy giờ đã quá xa xôi như một vì sao xa thẳm trên trời. Vẫn cứ nhấp nháy, vẫn cứ đẹp lung linh vào mỗi tối nhưng cũng đã quá xa tầm tay với. Hắn vẫn tự hào rằng hắn là một chàng trai phố núi nồng nàn, say đắm như hương rượu cần Tây Nguyên. Nhưng có lẽ tình yêu đầu ấy đã kéo đi cái đam mê trong lòng hắn, cuốn phăng tất cả cảm xúc nồng nàn và lãng mạn như trận lũ dữ dội nhất mà hắn chưa từng đuợc biết đến. Hắn thở dài, có sao đâu. Hắn đã chấp nhận và phải chấp nhận cái sự thật mà phải mất một thời gian khá lâu sau đó hắn mới có thể quân bình những cảm xúc trong lòng hắn.
Còn bây giờ, hắn đang chờ đợi gì?Chiếc xe bus kế tiếp thật sự dành riêng cho hắn ư??? Hắn cũng không rõ nữa. Có chắc là chiếc xe bus ấy chưa tới hay là hắn đã làm lỡ mất chuyến xe ấy mà hắn vẫn không hay,không biết. Mà có chắc hắn có can đảm, tự tin bước lên chiếc xe bus tình yêu của hắn để đi đến tận trạm cuối cùng mà không phải bấm nút dừng khẩn cấp ở một trạm nào đó dọc đường, để rồi lủi thủi xuống xe, tiếp tục chờ đợi một chiếc xe bus khác . Hơn ai hết hắn hiểu rằng chờ đợi là mệt mỏi như thế nào và đau khổ là như thế nào khi bị hất văng khỏi chiếc xe mà mình đã cố sức bắt kịp nó để rồi.......Thẫn thờ hồi lâu, hắn lắc mạnh đầu để những suy nghĩ ấy tan biến. Không! Hắn chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa đâu, cũng chắc cố công viết làm gì. Mai là một ngày mới dành cho những cảm xúc mới. Hắn turn off computer và bước ra ngòai ban công. Hít một hơi khí lạnh sảng khóai giữa đêm, những vì sao nhấp nháy vẫn rất đẹp nhưng hắn đã quyết định tìm một cầu vồng cho riêng hắn.....

Không có nhận xét nào: